16 thg 8, 2008

NHỮNG MÙA THU QUA - Phần 2

4. Ông Trời có những trò đùa rất nghiệt ngã – cứ như trao cho cô món quà, rồi đợi khi cô vừa mừng rỡ mở nó ra thì liền rút tay lại vậy!

Anh được cơ quan cử sang nước ngoài du học ba năm. Đã có quyết định rồi và dù muốn hay không muốn, cô hiểu rằng mình khó lòng giữ anh lại bên cạnh như những ngày qua bởi đây là điều anh chờ đợi từ lâu rồi, dù không nói ra thành lời. Thực tình ngay lúc này đây, cô mong ước sao anh... ít tài hơn một chút, ít thông minh hơn một chút và cũng đừng quá tham vọng, quá cầu tiến như thế này. Tài giỏi mà làm gì khi mỗi người một phương, danh vọng cao sang mà làm gì khi đối với cô, hạnh phúc là được ở bên nhau, được chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống – cho dù đó chỉ là những điều rất nhỏ bé, vụn vặt.

Anh thuyết phục cô, Chi cũng an ủi cô. Cô không biết nên nói gì, chỉ cười buồn “Em tôn trọng công việc của anh, lý tưởng của anh mà. Có điều...”. Và cô bỏ lửng câu nói đó, tự dưng linh cảm điều gì đó thật xa xôi, huyễn hoặc. Cô tin anh, nhưng cô không phải là mẫu người lãng mạn để sống chỉ dựa vào những ước mơ, dự tính. Cô ghét thứ tình cảm lơ mơ, nhàn nhạt mà người ta cứ cố thêu dệt cho nó có màu sắc, đủ sức lóng lánh dưới ánh mặt trời. Nhưng làm một chuyện gì đấy thật quyết liệt, thật mạnh mẽ để “cách mạng” thì cô không dám. Nói đúng hơn là cô không cho phép mình cản trở bước chân anh bởi cô yêu anh, yêu cuộc đời anh và yêu cả những khát vọng, hoài bão của anh nữa.

5. Thế là anh đi. Sân bay hôm ấy vắng người nhưng nhiều nước mắt. Người ta tiễn nhau bằng những cái nắm tay âu yếm, những ánh nhìn day dứt, bâng khuâng. Cô cũng nhìn anh thật lâu, hai dòng nước mắt chảy dài trên má mà mãi không nói được câu nào. Chỉ có anh nói, chỉ có anh hứa, chỉ có anh dặn cô hãy chờ đợi. Và ba năm đằng đẵng trôi qua.

Ba năm – khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ làm mọi thứ có thể đổi thay. Cô rời công ty sớm một giờ đồng hồ, phóng xe tới sân bay để cùng Chi đón anh về. Cái khoảnh khắc gặp lại nhau sau bao ngày xa cách khiến cô thấy mọi cảm xúc như vỡ oà, hoà cùng nước mắt tuôn rơi ướt cả vai áo anh. Nhưng chỉ ngay hôm sau, cô bỗng thấy mình hụt hẫng, xa lạ trước anh. Cố dặn lòng đừng quá khắt khe với anh, cố an ủi rằng anh mới về nước, hãy còn “nhiễm” rất nhiều thứ từ lối sống nước ngoài... mà vẫn nghe con tim đau nhói. Anh bây giờ khác xưa lắm rồi. Tuy vẫn yêu cô đấy, vẫn ngọt ngào âu yếm đấy nhưng cách sống, cách nghĩ của anh có vẻ “Tây” quá, cô không sao chịu được. Chi cũng bảo “Gớm, ông này đi có ba năm mà về nhìn y như... Việt kiều ấy. Lo mà “tu tỉnh” đi, không thì có ngày à...”

6. Chủ Nhật, anh tới nhà cô từ sớm, bắt cô thay quần áo để anh chở ra phố ăn sáng. Anh ăn tô phở một cách ngon lành và cứ luôn miệng hít hà “Ngon quá, ngon quá. Qua bên đó thèm tô phở thế này nhưng họ nấu sao sao ấy em ạ, lạt lẽo lắm!” Rồi anh huyên thuyên kể chuyện nơi xứ lạ quê người với vẻ rất sôi nổi, hào hứng. Cô cũng chăm chú lắng nghe, tuy hơi khó chịu vì từ nước ngoài được anh sử dụng thay cho tiếng Việt nhiều quá.

“Mình đi nhà sách chơi nha?” – anh đề nghị sau một hồi kể lể đủ thứ chuyện về khoảng thời gian ba năm anh du học. Cô vui vẻ gật đầu, trong lòng nhen lên niềm vui sắp được sống lại những phút giây thực sự bình yên, thoải mái như ngày trước. Đi nhà sách là thú giải trí mà cả anh và cô đều rất thích. Hồi xưa, vào những lúc rỗi rảnh cô với anh thường dạo khắp các nhà sách lớn nhỏ trong thành phố này – thay vì đi lòng vòng ngoài đường như trăm ngàn cặp tình nhân khác. Không mua gì, không sắm gì mà đứa nào cũng phấn khởi, lang thang hàng tiếng đồng hồ chẳng biết chán.

Vừa bước chân đến cửa nhà sách, cô định bụng sẽ đố anh xem bây giờ ở đây người ta có cái gì mới lạ so với ba năm về trước thì chuông điện của anh réo vang. Anh nhướn mắt “Em đợi anh chút xíu nghen” và vội mở máy, nói toàn tiếng Anh với ai đó bên kia đầu dây. Ba phút, năm phút rồi bảy phút trôi qua... Cô nhè nhẹ thở dài. Anh vẫn say sưa trò chuyện, dường như đang quên hẳn sự có mặt của cô.

Cô ngó mông lung ra đường. Trời đang là mùa thu, gió mơn man thổi những chiếc lá vàng rơi lả tả trên vỉa hè. Có một chiếc vừa bay đến, chao đảo vài vòng rồi nằm yên dưới chân cô. Cô khẽ nhặt nó lên, chợt nhớ đến chiếc lá “thông điệp tình yêu” năm nào anh tặng cô. Và cô thèm lắm, nhớ lắm, thương lắm những mùa thu đã qua...

NGUYỄN HUỲNH AN THƠ

Quận 1 – TP. HCM

ĐT: 0958222895

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét