3 thg 11, 2006

Tập truyện ngắn


TRUYỆN NGẮN
BIỂN VẪN XANH
(Tặng Anh!)

1. Tám giờ sáng, thành phố Vũng Tàu hiện ra trước mặt. Thuận ló đầu ra cửa sổ, nhìn xuống đường rồi la lớn “Ở đây sạch ghê bà con ơi, đường phố không có một cọng rác nữa!”. Cô cũng liếc qua mặt đường một cái, thấy sạch thiệt. Nhưng điều đó không làm cô quan tâm lắm vì cô đang nghĩ đến biển và nhớ lần đi chơi Vũng Tàu cách đây hai năm với Chi, Tuyết, Hữu, Phúc và anh. Mới đó mà đã hai năm rồi…

Xe ngừng ở Bãi Sau. Gần ba chục người lục tục kéo xuống, chân bước mà mắt cứ nhìn ra biển. Chị Loan, chị Diệu mau mắn chạy đi mướn dù, mướn ghế rồi khoát tay “Ai muốn tắm thì vô thay đồ đi, tụi này nghỉ mệt chút đã!”. Ngân kéo tay cô “Tắm liền hén?” rồi rủ thêm chị Xuân, chị Phượng, chị Hồng. Cả đám ào ào ra biển, vùng vẫy trong làn nước xanh biếc. Hôm nay thứ bảy nên khách du lịch đông hơn ngày thường, chỉ cần xoải tay vài cái đã có thể… quất vào đầu người ta. Cô đề nghị: “Mấy chị ơi, hay là mình mướn vài cái phao, bơi ra xa xa chút xíu cho thoáng?”. Ý kiến này được chị Linh – trưởng phòng của cô - đồng ý ngay vì chị… không biết bơi, cứ lựa chỗ nước tới bụng mà đứng đó, xoay qua xoay lại nhìn người ta ngụp lặn.

Cánh đàn ông cũng đã bơi một vòng, đang chuẩn bị nhập vào phe nữ. Chị Linh thấy thế thì nhờ ngay “Có ai tình nguyện mướn phao giùm tụi này không?”. Thuận mau mắn “Em!” rồi cười hì hì. Hai, ba chàng “xin chữ ký” của thủ quỹ xong, vác phao xuống. Thuận mang đến cho cô một cái, dịu dàng “Của Thơ nè!” và dặn dò thêm “Thơ đừng ra xa quá nghe, nguy hiểm lắm đó!”. Cô chưa kịp phản ứng gì thì giọng chị Thủy đã vang lên lanh lảnh “Bắt quả tang Thuận “đánh lẻ” hén! Quý vị ơi, Thơ sướng nhất đó!”. Cô ngượng ngùng nhìn Thuận, ấp úng “Cám ơn anh Thuận, Thơ bơi chung phao với mấy chị mà, không có lẻ loi đâu!”. Nói rồi cô ôm phao, phóng ào tới bên các chị dẫu nhìn thấy trong mắt Thuận có điều gì đó giống như là hờn dỗi.

Mấy ông con trai bơi tít ngoài khơi, vẫy tay í ới kêu phe nữ. Vài chị bơi giỏi cũng gật đầu, lao theo. Còn lại một nhóm túm tụm bên nhau đeo phao, nghịch nước rồi kể chuyện này chuyện kia, cười ầm ĩ. Cô cũng vui lây với mọi người, nhưng cứ mỗi lần nhìn ra xa thì không hiểu sao cô nhớ anh kinh khủng. Nhớ lúc sắp xuất cảnh, anh đã rủ cả bọn ra đây chơi cả ngày. Sáu đứa trầm mình trong biển với cảm giác vừa vui vừa buồn. Miệng luôn cười cười nói nói mà mắt đứa nào cũng rưng rưng. Lúc đó cô cứ nhìn hai đứa bạn, thấy sao họ hạnh phúc quá, bình yên quá. Còn cô có anh đây nhưng không bao lâu nữa là mỗi đứa một phương trời, có muốn gặp nhau cũng chả biết làm thế nào! Cách nhau mấy cái biển, mà biển thì mênh mông lắm…

2. Chị Dung í ới “Thơ ơi, lên chưa? Chị lên trước à, mệt phờ rồi!”. Cô cười “Chút em lên, chị”. Đám phụ nữ lên ngồi ghế bố, chỉ còn năm – bảy người ở lại, mỗi chị một cái phao. Cô nhìn xung quanh, thấy thiên hạ đã vắng hơn lúc nãy vì bây giờ mặt trời chói chang quá. Chắc cũng gần mười hai giờ rồi. Người ta đã lên bờ, chui vào những cái dù to tướng đủ màu sắc mà nghỉ trưa. Cô kéo nón xuống một chút cho đỡ chói, nằm ngửa trên phao và lơ đãng nhìn trời. Trời hôm nay cao vời vợi, xanh thăm thẳm làm nước biển dường như cũng xanh hơn. Lần trước cô ra đây trời cũng nắng, biển cũng xanh như vầy. Nhưng khi ấy cô có anh bên cạnh, còn bây giờ thì không. Anh đang ở xa cô, xa lắm…. Không biết giờ này anh đang làm gì, nghĩ gì, có nhớ đến cô không?

Cô nhìn xuống mặt biển, thấy sóng vẫn đều đặn vỗ bờ, nước thì lấp lóa nắng. Cô nhớ chiều hôm đó, anh khoác lên vai cô chiếc áo lạnh, thì thầm “Anh tên Hải, có nghĩa là biển. Biển thì có lúc ồn ào, có lúc lại dịu êm. Còn đối với anh, em lúc nào cũng là dãi đất liền mềm mại, dịu dàng cả. Vậy em hãy tin rằng anh sẽ mãi bên em nha! Biển lúc nào cũng ôm đất liền trong vòng tay của mình mà, phải không?”. Cô nghe sống mũi mình cay cay. Hai năm trôi qua dài đăng đẳng. Khi anh và cô em gái theo mẹ sang đó để đoàn tụ với ba anh thì cô chỉ vừa tốt nghiệp Đại học. Vậy mà bây giờ cô đã làm ở cơ quan này hơn một năm rồi. Bao nhiêu vui buồn, sướng khổ lần lượt đến với cô. Từ chuyện cô bị rầy oan, bị trợt cầu thang té sưng chân suốt mấy ngày liền đến chuyện cô được tăng lương, được tiền thưởng cuối năm, rồi chuyện Thuận theo đuổi cô… đều được cô nhớ rất kỹ. Và cô luôn thư qua cho anh, kể hết rồi ngày ngày mong ngóng những cánh thư anh gởi về. Anh chia sẻ, động viên và an ủi cô nhiều lắm. Điều đó giúp cô có niềm tin, có nghị lực hơn. Nhưng cái cảm giác hạnh phúc thì chưa trọn vẹn lắm bởi tuy có gọi điện, có thư từ thường xuyên đi nữa, trong lòng cô vẫn luôn khao khát được gặp anh, được ngã đầu vào vai anh mà mừng vui, hạnh phúc…

3. Thuận khẽ xoay phao của cô lại, cười tươi “Thơ không sợ đen sao? Nắng trưa mà Thơ tỉnh bơ vậy?”. Cô chùi vội nước mắt, xởi lởi “À… Lâu lâu có dịp tắm biển mà anh Thuận, chắc đen một chút cũng hổng sao đâu!”. Thuận hồ hởi “Thơ thích ra xa không? Anh đẩy Thơ ra chơi một vòng rồi vô ăn trưa hén?”. Cô lúng túng, định tìm cớ từ chối nhưng Thuận đã vòng tay ôm lấy cái phao to tướng, búng chân đẩy cô ra một khoảng xa. Cô dõi mắt ra biển, nhìn đường chân trời nhấp nhô theo nhịp sóng. Bỗng sóng vỗ ầm ầm, nước đập vào mắt cô rát bỏng. Cô cố ngóc đầu dậy, tay liên tục vuốt mặt. Thấy vậy, Thuận vội vàng xoay lưng lại đỡ sóng cho cô, miệng hét toáng “Xoay vô đi Thơ, sóng lớn ập vô tới kìa!”. Cô xoay người về phía bờ, hai tay dịu mắt vì sóng biển cay quá. Đợt sóng đánh vào như cơn lốc. Cả Thuận với cô đều bị hất tung lên. Cô văng ra khỏi phao nên Thuận hốt hoảng chụp tay cô, kéo cô vào lòng rồi quay lại tìm cái phao. Sóng đã rút ra khơi, Thuận đỡ cô vịn vào phao, lo lắng “Có sao không Thơ?”. Cô không trả lời, mếu máo như sắp khóc. Nỗi sợ hãi vẫn còn đeo bám cô. Tim cô đập thình thịch, cổ họng thì mặn đắng. Anh Thành, anh Dũng với chị Hoa quây quần bên cô, bảo “Thôi vô đi Thuận, Thơ nó sợ xanh mặt rồi kìa!”. Chị Hoa ái ngại nhìn cô “Nó bơi bập bõm hà, Thuận đẩy ra đây sâu quá!”. Cô đã bình tâm lại, bỗng thấy tay Thuận dịu dàng nắm lấy tay cô “Thơ cho anh xin lỗi nghen, tại anh vô ý quá! Thôi mình vô gần bờ cho an toàn nha!”. Cô gật đầu và khẽ rút tay mình ra khỏi tay Thuận, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Chợt bắt gặp anh Thành nhìn cô, cười ý nhị.

Suốt ngày hôm đó, Thuận chăm sóc cô chu đáo khiến các anh chị cứ xúm vào chọc ghẹo, ghép đôi. Cô càng lảng tránh thì họ càng tạo diều kiện cho Thuận đến với cô. Cô hơi phật ý khi chị Hương, chị Diễm, chị Thuyên biết cô có Hải mà vẫn chọc tới tấp. Chỉ có Ngân với chị Linh là hiểu và thông cảm cho cô. Cô tin thế bởi chuyện của cô với Hải, cô chỉ kể rõ cho hai người đó. Cô thân nhất với Ngân vì hai đứa cùng tuồi, trẻ nhất cơ quan và xin vào cơ quan này chỉ cách nhau vài tuần lễ. Còn chị Linh là trưởng phòng, tuy hơn cô cả chục tuổi nhưng cô cảm thấy rất yên tâm và thoải mái khi tâm sự với chị chuyện này chuyện nọ.

4. Chiều. Cả đoàn kéo nhau lên xe, chuẩn bị về Sài Gòn sau gần hai tiếng đồng hồ đi chợ Vũng Tàu mua đặc sản và sắm đồ lưu niệm. Cô ngồi kế Ngân, đang nhét giỏ đồ ướt xuống sàn xe thì nghe anh Minh bảo Thuận ở băng ghế sau “Mày lên ngồi với Thơ á, để chỗ rộng rãi cho tao ngủ!” xong cười sang sảng. Cô nhăn mặt nhìn Ngân. Vừa lúc đó chị Linh xách chai nước suối lên, hỏi “Ngân, Thơ uống nước không?”. Cô lẹ làng kéo chị ngồi xuống, dặn “Chị ngồi đây nghen!”. Đằng sau, cô nghe tiếng cười rúc rích của mấy anh, và tiếng thở dài của Thuận. “Hổng lẽ Thuận không biết mình có anh Hải rồi à? – cô bực bội nghĩ - Hay là tính đùa giỡn đây?”
Xe từ từ lăn bánh. Cô nhìn Vũng Tàu lần nữa, nghe như tiếng sóng biển vẫn còn rì rào bên tai. Biển chiều chắc lặng lắm, yên ả lắm - như buổi chiều cô ngồi ngắm biển bên anh ngày trước vậy…

5. Dạo này Thuận cứ tìm cớ gặp gỡ cô luôn. Sáng, Thuận đón cô ở đầu ngõ, chạy song song đến cơ quan rồi chiều lại lặng lẽ đưa cô về, dẫu có bữa chỉ để nói đôi ba câu vớ vẩn. Chị Linh bảo “Thuận nó thương em thật đó. Nhưng chị đã nói em có Hải rồi!”. Cô tròn mắt nghe, xong ôm vai chị Linh cám ơn rối rít. Cô cũng nhờ Ngân khéo léo tìm cách nói hộ để Thuận đừng như thế nữa. Cô không muốn Thuận khổ, và cũng chẳng thích mình lúc nào cũng phải e dè, ngần ngại.

Công bằng mà nói thì Thuận có những cái rất hay – nếu không muốn nói là dễ thương. Hơn cô bốn tuổi mà trông Thuận trẻ lắm. Thuận lại vui vẻ, nhiệt tình nên hầu như không mất lòng ai cả. Chỉ có điều quan điểm sống và tính trẻ con trong Thuận thì chả phù hợp với cô tí nào. Thuận hiền đấy, chân thật đấy, có năng lực đấy – nhưng trong lòng cô, Thuận thực sự chỉ là một đồng nghiệp, không hơn không kém. Bạn bè cô hay nhận xét rằng cô sống khuôn khổ quá, nguyên tắc quá. Đôi khi cô cũng thấy điều đó gây bất lợi cho mình – nhưng trong chuyện tình cảm thì cô lại hài lòng vô cùng bởi cô đã có Hải, và cô không muốn ai phá vỡ hình bóng anh trong tim cô!

6. Thuận đem xấp hình chụp hôm đi Vũng Tàu sang phòng cô, liếng thoắng “Chị Linh đẹp ghê chưa? Chị Thy với anh Quân tình hết ý nè. Thơ thì tươi như hoa luôn!”. Mọi người chuyền nhau xem. Cô thì cứ ngắm mãi mấy tấm chụp xa xa, thấy biển xanh thăm thẳm, mênh mông chạy đến chân trời. Cũng bãi biển này đây, cũng bầu trời này đây, anh đã ngồi bên cô, trìu mến lồng vào tay cô chiếc nhẫn chạm chữ “H” xinh xinh. Rồi anh đưa chiếc còn lại, nhờ cô “Đeo vô giùm anh đi!”. Cô ngỗ ngàng nhìn chữ “T” – tên mình nằm ngoan ngoãn trên bàn tay anh, dịu dàng và nhỏ bé. Anh bảo đó là lời thề ước của anh, bảo cô hãy đợi anh về, hãy tin rằng anh luôn ở bên cô.
Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, bỗng thấy thèm được ngả vào ngực anh bên bờ biển chiều xanh thăm thẳm mà thấy anh cười, nghe anh nói.

7. Tan sở, Thuận rụt rè mời cô đi uống nước. Chiều đó cô e dè ngồi bên Thuận, cố tình cho Thuận thấy chiếc nhẫn với cái mặt được khắc tên anh. Quán nho nhỏ, xinh xinh với tấm tranh treo tường là cảnh biển chiều làm cô thấy thích thích. Và yên tâm hơn, tự tin hơn với những điều mình sắp nói ra.

Thuận xoay xoay ly nước trong tay, ấp úng những câu mà cô đã… đoán trước. Cô lặng yên nghe hết những gì Thuận muốn nói, sau đó thì dịu dàng cám ơn và từ chối tình cảm của Thuận “Anh Thuận biết không – cô nhỏ nhẹ- Người ấy của Thơ tên là Hải, là chữ H này đây – cô nhìn bàn tay mình – Bởi vậy Thơ yêu biển lắm! Màu xanh của biển dễ thương quá, phải không anh Thuận?”. Rồi không đợi Thuận phản ứng, cô khéo léo lái câu chuyện qua hôm đi Vũng Tàu kỳ rồi cho đến khi nghe tiếng cười thoải mái của Thuận.

Cô về nhà, miệng hát khe khẽ. Nhỏ em gái đón cô ngoài cổng, nháy mắt “Hối lộ cho em đi, có thư anh Hải nè!”. Cô chụp lá thư, áp vào lòng mà nghe niềm hạnh phúc dâng tràn. Ngày mai cô sẽ viết thư kể chuyện hôm đi Vũng Tàu cho anh nghe, kể về Thuận nữa. Và cô sẽ viết “Anh biết không! Biễn vẫn xanh màu xanh hy vọng, xanh ước mơ….”

Nguyễn Huỳnh An Thơ
Quận 1 – TP.HCM.

1 thg 11, 2006

Pics of my famiy

My daughter

Mỗi lần nhìn thấy con, trong tôi - mọi điều - như được cảm thông và chia sẻ. Tôi thật hạnh phúc. Cảm ơn đấng tạo hóa đã cho tôi niềm hạnh phúc thiêng liêng này.

(Hình bé được chụp tại liên hoan họp mặt hội đồng hương Thốt Nốt trong công viên Gia định - Quận Phú Nhuận)