10 thg 2, 2007

HỌC TRÒ CỦA TÔI

Tôi vốn ghét cái nghề dạy học, hay nói đúng hơn là tôi chán cảnh giảng bài cho người khác hàng tiếng đồng hồ. Vả lại, tôi không phải lo cơm áo gạo tiền vì đã có ba má “tài trợ tất cả”. Thế là suốt hai năm đầu đại học, trong khi ba nhỏ bạn cùng phòng đều làm gia sư của một – hai đứa nhóc thì tôi cứ ôm tập đi học mãi. Đôi lúc tụi nó bàn tán, kể lể tíu tít về lũ học trò nghe cũng thích thích nhưng tôi cũng chả ham làm cô giáo chút xíu nào.

Đầu năm ba, tụi nó dường như tất bật vó mấy chỗ dạy mới. Con Oanh khều tôi “Ê nhỏ, bây giờ tao có một chỗ hứa lâu rồi nhưng hỗng còn giờ mà dạy mày nhận dùm được không? Lớp ba chả khó khăn lắm đâu”. Tôi chun mũi “Thôi đi, tao có biết dạy dỗ bgao giờ? Sợ lắm!” Hoà liếc “chưa dạy thì dạy cho biết với ngưởi ta. Nói chứ tối ngày làm học trò hoài chán thấy mồ. Thừ làm cô giáo đi nhỏ, có nhiều cái vui khiếp luôn”. Thấy vậy, hai nhỏ kia nhao nhao ủng hộ liền, tụi nó “dụ dỗ” Hay quá nên cuối cùng tôi đã gật đầu – nhưng tôi chui vô mùng cứ thấp thỏm lo, sợ bị học trò… ăn hiếp.

Năm hôm sau. Tôi dậy từ rất sớm, sửa soạn đủ thứ cho buổi dạy đầu tiên. Thanh kéo tôi lại, bắt đầu ngồi im cho nó thắt bím. “Mày thắt bím nhìn dễ thương lắm” - nó bảo vậy. Oanh lăn xăng coi tập sách của tôi còn Hoà nhanh chân chạy ra đầu ngõ mua tô bánh canh về “Ăn no rồi hãy đi, tiểu thơ ạ!”. Tôi nhìn ba nhỏ bạn, chợt thấy hạnh phúc và cảm động vô cùng. Mỗi đứa đến từ một tỉnh, xa xôi mà thương nhau như chị em ruột trong nhà... Tôi đùa “Tụi bây làm gì ghê thế? Tưởng tao đi thi hoa hậu hở?” Thanh nháy mắt “Biết đâu sẽ có ngày đó?” rồi cười vang.

Oanh chở tôi rồi vòng vèo qua mấy ngã phố và dừng xe trước ngôi nhà có giàn bông giấy trắng nằm trong một con hẻm rộng. Cô nàng nắm tay tôi “Bình tĩnh nhé!” rồi khẻ bấm chuông. Tiếp chúng tôi là một đôi vợ chồng khoảng bốn mươi. Người đàn ông có vẻ chững chạc nghiêm nghị còn người đàn bà dáng người cao cao, gương mặt hiền hiền và đang mang bầu. Nói chuyện chừng mười lăm phút, người đàn ông đi làm sau khi giới thiệu học trò cho tôi. Đó là một đứa con gái tám tuổi, không đẹp lắm nhưng hai má bầu bĩnh rất dễ thương. Con nhỏ rụt rè nhìn tôi, nhìn Oanh rồi nhỏ hỏi “Tới hai cô lận hả ba?”. Người đàn ông mĩm cười “Không phải, chỉ có cô mặc áo xanh thôi, con có thích không?”. Con nhỏ len lén lại liếc tôi, nhoẻn cười “Dạ thích”.

Oanh bỏ tôi ở đó, dặn “một tiếng rưỡi nữa tao đến đón. Chúc mày thành công nghen!”. Tôi ừ, xoay sang cô học trò nhỏ của mình, bắt đầu sự nghiệp vĩ đại” làm quen. Tôi hỏi “Cưng tên gì?”. Nó nắm tay tôi “Cô đoán đi?” rồi cười khúc khích “ Dễ ợt mà, cô thua hông? Em tên Như Thy”. Tôi tròn mắt “Như Thy? Sao giống chị quá vậy? Chị là Như Thơ”. Con nhỏ nhảy cẩng lên “Thiệt hả cô? Vui ghê, Như Thy với Như Thơ. HiHiHi... Mẹ ơi, tên cô giáo giống tên con lắm nè!”. Người phụ nử ngồi đó nảy giờ nên nghe tất cả. Cô cười thật tươi “Như Thy nó mến cô rồi đó. Thôi hai thầy trò lên lầu học nghen. Mẹ để sẵn tập vở cho con trên bàn ấy”.

Như Thy kéo tôi lên lầu, dắt vào phòng riêng của nó. Tôi nhìn xung quanh, thấy ngôi nhà này hay hay. Nhà thơ và căn phòng của Như Thy cũng nhỏ xíu nhưng cách trang trí rất khéo. Hẳn là người bày biện có óc thẫm mỹ lắm. Tôi hỏi “Ai treo mấy cái tranh chuột Mickey, Vịt Donal cho cưng vậy Thy?” “Mẹ em đó”. “Còn bình bông này ai cắm?” “Cũng mẹ em luôn, mẹ cắm lâu lắm rồi. Bông giả mà cô!” Như Thy kiếng thoắng kể về mẹ nó, âu yếm như kể về cô tiên trong những câu truyện cổ tích. Tôi nghĩ về người đàn bà ban nãy, lòng vui vui với hạnh phúc của cô học trò nhỏ.

Mọi chuyện trôi qua êm ả hơn tôi tưởng. Thắm thoát tôi đi dạy đã hơn ba tháng rồi. Nhỏ Oanh kể công “Nè, thấy tao tìm cho mày chỗ ngon lành chưa?” Còn Thanh cứ theo hỏi “ Sao nhỏ? Làm cô giáo thích không?” buổi cơm chiều nào chúng tôi cũng huyên thuyên kể về học trò của mình, chia sẽ buồn vui cùng lũ bạn. Tụi nó toàn dạy hai chỗ, còn tôi chỉ có Như Thy nên câu chuyện của tôi lúc nào cũng nói về cô nhỏ ấy. Tôi kể lại những câu hỏi ngây ngô, những cái lắc đầu lém lỉnh, những món đồ chơi đáng yêu... của Như Thy. Dạo này tôi quen thuộc với căn phòng bé tí kia. Tôi biết từng em búp bê mắc tiền. Từng viên sỏi đựng trong cái hộp nhựa xinh xắn..., vì mỗi lần dạy xong tôi đều nán lại khoảng ba mươi phút để chơi với học trò. Như Thy bắt tôi phải hứa như vậy thì mới chịu ngồi yên và chăm chú học, nếu không cô nhỏ cứ ngọ nguậy mãi, hết hỏi chuyện này tới kể chuyện kia.

xxxxxxxxx

... Tháng mười hai. Trời Sài Gòn vào đông với những cơn gió lành lạnh, tuy không buốt giá như Miền Bắc nhưng cũng đủ để tụi con gái khoác thêm chiếc áo len. Sáng nay Thanh hít hít mũi “Cuối năm rồi đấy, sắp đến sinh nhật nhỏ thơ nghen quý vị. Cha, năm nay chẳng biết mi sẽ nhận bao nhiêu bông hồng nhỉ?” con Thanh đang chải đầu liền xía vô “Hai chục tuổi chắc hai chục bông”, rồi cười hì hì. Tôi nhéo nó “Khô quá, tha cho tao đi!”. Tôi ra cửa, đạp xe tới lớp mà lòng cứ lâng lâng thế nào ấy, vừa nôn nao vừa hồi hộp chờ ngày mình tròn hai mươi tuổi. Chợt tôi nhớ đến Như Thy, thấy mình thiếu sót quá - tôi vẫn chưa biết Như Thy sinh ngày nào. Nhất định sáng mai phải hỏi mới được.

... “Cô nói trước đi” - Như Thy nhìn tôi, chờ đợi. Tôi gật đầu “ăn gian nhé. Thôi cho Như Thy thiếu ha? Ngày 15 tháng 12, được chưa?”. Con nhỏ vỗ tay thích thú “Vậy là cô sinh sau em rồi, sinh nhật em là 10 tháng 12”. Tôi tròn mắt, bỗng thấy thương Như Thy quá đỗi. Chúng tôi có nhiều cái giống nhau thật ngờ ngờ, cứ như hai chị em vậy. Tôi cười “Tại mình là hai chị em đó! Từ nay Như Thy kêu chị bằng chị đi, đừng kêu cô nữa nghe... già lắm!” Nó bụm miệng cưởi khúc khích “hèn gì cô toàn xưng chị với em không hà. Mà cô nói với ba dùm em nha, không thôi ba em la chết”. Suốt buổi học, thỉnh thoảng Như Thy lại nhìn tôi, kêu “Chị!” xong hý hoái làm bài tiếp.

xxxxxxxx

Hôm nay là 7 tháng 12. Như Thy xếp tập vở lại “Chị nè!”, “Gì cưng?”. Nó chống tay lên cằm “Em có cái này... bí mật lắm, chị muốn biết không?” Tôi nhìn Như Thy, thấy cô nhỏ lạ lạ, chắc trò tinh nghịch gí nữa đây, cô nhỏ này lém lắm chứ chẳng vừa. Nghĩ vậy nên tôi giả đò ngó lơ “Tính dụ chị hở?” Đột nhiên nó đứng phắt dậy, giận dỗi “Em nói thiệt, chị hổng tin thì thôi!” Thế là phải kéo nó lại, năng nỉ một hồi cô nàng mới chịu thỏ thẻ “Chuyện này bí mật lắm đó, chị hứa là đừng kể cho ai nghe nghen!” Tôi gật đầu, thấy thích thích với cảm giác hồi hợp má học trò tạo cho mình. Như Thy đóng cửa phòng lại, rón rén loi thùng đồ chơi dưới gầm dường ra. Tôi bậc cười “Có đồ chơi mới chứ gì? Chị biết ngày mà!” Con nhỏ nhíu mày “không phải”, tay thoăn thoắt soạn nồi niêu búp bê... ra “Chị nhắm mắt lại đi!”. “Ừ thì nhắm”. Con nhỏ kêu “Rồi”, tôi mở mắt ra, thấy một tấm hình trong c1i bao nylon cũ. Đó là hai vợ chồng và hai đứa con gái. Tôi nhìn ra Như Thy và ba nó nhưng người đàn bà không phải là mẹ Như Thy. “Ai vậy Thy?” Nó bảo “Mẹ em. Em thương mẹ này nhất trên đời!”. Tôi không dấu nổi ngạc nhiên “Vậy mẹ đang có bầu là ai?”. Nó bỗng xụ mặt “Mẹ đó cũng hiền nhưng không đẹp bằng mẹ này đâu. Em thích mẹ này hơn”. Nó kể cho tôi nghe về mẹ ruột của mình âu yếm như thể về bà tiên trong câu truyện cổ tích và cuối cùng kết luận “Chị Hai sướng ghê được ở với mẹ! “Tôi lặng nhìn nó, nghe sống mũi mình cay cay. Con nhỏ vẫn hồn nhiên “Chị có mấy mẹ?”. Tôi cố ngăn nước mắt “Một”. Nó lại toe toét “Vậy là chị thua em nữa rồi!”.

Tối, tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Hình ảnh Như Thy bé nhỏ cứ chập chờn trong đầu óc. Tôi nhó Như Thy ngồi nghĩ đến mẹ sau của nó. Người phụ nữ ấy cũng đáng kính vô cùng. Cô chăm sóc, lo lắng cho Như Thy từng tí một và cũng được Như Thy rất mực yêu mến. Hai mẹ con quấn quýt nhau đến mức tôi không thể nào ngờ đó là mẹ sau của Như Thy. Còn mẹ ruột của Như Thy hẵn là đã phạm lỗi lần nào đó nên ba cô nhỏ không muốn nhắc đến. Thảo nào ngoài hai bức tranh, cái bình hoa trong phòng và tấm hình cả gia đình mà cô nhỏ lén giữ tận đáy thùng đồ chơi. Trong nhà không còn một dấu tích gì về cô ấy. Tôi nghĩ thế nào mẹ sau của Như Thy cũa biết, có điều cô không nói ra thôi. Tội nghiệp Như Thy, trong lòng nó luôn ấp ủ hình bóng mẹ...

Gió khuya thổi vào lạnh buốt. Tôi với tay đóng sầm cửa sổ, thiêm thiếp ngủ. Ngày mai tôi sẽ mua một chú thỏ nhồi bông làm quà sinh nhật cho Như Thy. Em ngây thơ và đáng yêu như chú thỏ con vậy, Như Thy ạ!

4 thg 1, 2007

Tại nhà dì 5 (Mĩ Lai) - Xì Gòn








Ba nói con làm duyên đi Ba chụp hình cho.
Khỉ nè! Răng con chắc khỏe không Ba?











Nhỏng nhẻo nè!
Ba cho con mượn cái máy chụp hình đi,
Ba hong cho cái mặt... méo xẹo.












- Con thích chú gấu này quá Ba ơi!







đang vui vẻ làm duyên!











Ba bảo: Thôi con làm duyên chụp chung
với Bà Nội Đức làm kỉ niệm nha!
vui vẻ nhiệt tình liền









Nhưng kêu chụp chung
với Bà Cóc 8 thì con... mí xị à!
Chắc là lạ với bà 8 nên mắc cỡ.













- Con đang tập leo cầu thang thì gặp...













Cô Thanh (con Bà năm) đến chọc con!














- Ây da! sao cái nút chai này khó mở quá!